Tổng số bài gửi : 386 Registration date : 22/04/2008
Tiêu đề: thu gui nguoi ........thu 3 Sat Jul 05, 2008 12:24 am
"Chưa bao giờ em cảm thấy khó khăn để quyết định một điều gì đó như lúc này, dù em là một cô gái có cá tính mạnh mẽ và quyết đoán trong công việc. Em sẽ tiếp tục, hay dừng lại tất cả đây, những suy nghĩ về anh - một người đã xuất hiện và làm xáo trộn cuộc sống vốn chẳng yên bình của em. Tại sao anh lại đến vào đúng lúc này, khi người em yêu vừa được gọi tên là Ex." - Cùng chia sẻ với Phương Chi bạn nhé!
Em vừa thoát khỏi một cơn mơ.
Một giấc mơ hạnh phúc không có tên em. Khi em đã yêu và sở hữu một tình yêu mà em vốn cho nó là êm ả, thanh bình, nhưng chính sự êm ả đó đã giết chết tình yêu của em. Vì con trai là thế, luôn thích sự mới mẻ, chỉ có em là ngốc nghếch thôi. Và em đã chọn cho mình một lối đi riêng, dù biết chia tay sẽ khiến em khủng hoảng trầm trọng.
Một tình yêu mà em đã trân trọng suốt những ngày tháng qua, giờ trở thành một nỗi đau nhức nhối, mà em cũng chẳng biết chia sẻ cùng ai. Và em trở thành một cô nàng búp-bê-không-tình-yêu. Em đã định sẽ như vậy, cho đến khi nào vết thương lành hẳn, cho đến khi em có niềm tin vào tình yêu. Ấy thế mà anh lại đến, lại làm cho em phải vẩn vơ trong suy nghĩ của mình.
Khi mà em vẫn còn vương vấn chuyện cũ...
Em không còn là em nữa, mỗi khi đối diện với anh.
Em không đủ tự tin để nói với anh rằng: sự quan tâm của anh đã giúp em có thêm nghị lực để vượt qua một “cú vấp” trong đời. Em đã trở lại với cuộc sống hàng ngày sau những đêm dài ngập tràn nước mắt và những giờ phút cảm thấy chán nản mọi thứ.
Em không đủ dũng cảm để nói với anh rằng đằng sau những lời em nói là một trái tim yếu mềm, là một trái tim đang đập thật mạnh, dù với anh, chỉ là những lời nói bông đùa. Em đã trở nên vui vẻ và yêu đời hơn rất nhiều những khi bên anh. Em trân trọng khoảng từng phút giây và đã cố gắng hết bản thân mình. Để anh yên tâm về em!
Em không biết phải bắt đầu từ đâu, để kể cho anh nghe những câu chuyện của mình - một chuyện tình yêu thật buồn và trắc trở - và đã xa. Em thực sự rất muốn del nó đi, chẳng muốn đào bới nó làm gì cả. Nhưng rồi nếu em không nói, thì anh sẽ nghĩ rằng em là một cô gái không trung thực. Ex có phải là cái bóng quá lớn hay không, mà sao cứ ám ảnh trong suy nghĩ của em. Em sợ một ngày nào đó, sẽ lặp lại… một kết thúc buồn. Em sợ khi em nói ra những suy nghĩ của mình, rồi anh cũng sẽ bỏ em mà đi.
Em đã cố tỏ ra…
Mình là người mạnh mẽ, tự vươn lên chính bản thân mình, dám sống cho những gì mình muốn. Mình là một nàng búp-bê-không-tình-yêu. Mình có thể sống tốt hơn khi chỉ có một mình. Mình có thế làm được mọi thứ không cần sự giúp đỡ của bất kì ai (cả khi anh đề nghị giúp em). Những câu chuyện vô tư đến mức tàn nhẫn. “Bạn bè mà”, chẳng hiểu sao lúc đó em có thể thốt lên câu đó, trong khi thực ra, con tim em đã bất đầu trở nên loạn nhịp.
Em cố trốn chạy trái tim mình, tỏ ra chẳng hề quan tâm đến anh. Em cố tỏ ra rằng cuộc sống của em vẫn đang diễn ra thật bình thường, như chưa có gì xảy đến. Những dòng chữ chạy trên blog, những lời yêu thương vẫn còn nguyên từ ex, em cũng chẳng buồn xoá đi. Những phút vui cười bên ex, em cũng chẳng ngần ngại gì mà phải để chế độ “Just me”. Em không muốn chối bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ, dù đó là một quá khứ buồn.
... thì anh lại đến và làm tâm hồn em xáo động.
Và em mơ thấy, thấy anh kề bên…
Ba tháng không phải là thời gian dài để khẳng định một điều gì đó. Ba tháng để quen anh, ba tháng để những suy nghĩ về anh bắt đầu hiện lên trong tâm trí, ba tháng để những lần gặp gỡ đủ khiến lòng thao thức, bâng khuâng. Và không hiểu anh có nhận thấy em đã hồi hộp như thế nào trong những lúc đó không?
Chiều nay, khi một mình qua từng con phố, em mới nhận ra rằng trái tim mình thật lạ. Em nghĩ đến anh, nghĩ đến nụ cười hiền lành và những lời nói dịu dàng của anh. Người ta bảo trái tim con gái, như chiếc ổ khoá chỉ có một chìa. Và em sợ, khi có ai đó gõ cửa, em mở cửa trái tim mình, người đó lại chẳng phải là anh. Sao đây anh? Cho em một lời khuyên đi chứ? Em phải làm gì đây, chọn sự im lặng, không nói gì để giữ anh cho riêng trái tim mình, hay can đảm bộc lộ mình như em vẫn thường thế, để biết đâu hai lựa chọn sẽ mở ra trước mắt: hoặc sẽ có anh, hoặc anh sẽ rời xa em.
Liệu anh có thể nắm lấy tay em được không? Một cái nắm tay nhẹ nhàng trong giấc mơ anh ạ. Khi em biết rằng, rất có thể, một ngày mai, anh cũng sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em đột ngột như khi anh đến. Bởi vì chúng ta vốn là hai người xa lạ và biết đâu, anh lại không muốn có sự hiện diện của em trong thế giới của anh tẹo nào. Một cái nắm tay thật nhẹ, để em biết rằng, trong cuộc sống, còn có rất nhiều phép màu kì diệu: cho em, một người đang đi tìm những cơn mơ…