Tôi đi du học vì người yêu, để rồi bị phản bội
11/06/2008 10:58:18
[Kênh14]
- Tôi đã làm tất cả vì Hương, thi bằng được cái học bổng khó khăn ấy,
gạt đi bao vất vả của gia đình chỉ để sang đây nhìn người yêu mình phản
bội...
K.N (Queensland, Aus) Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp 10. Cô ấy là người đầu
tiên và cũng là duy nhất tôi yêu nhiều đến thế, mặc dù chưa một lần tôi
được đàng hoàng bước chân vào nhà cô ấy với tư cách bạn bè. Gia đình
Hương có cách đánh giá người khác rất lạ, không giống nhà tôi, mà cũng
chẳng giống ai cả.
Mẹ tôi sáng nào cũng phải chạy chợ rất vất vả, còn
bố luôn ngập trong những cơn say. Không ai chọn được gia đình, dù thế
nào tôi cũng rất thương họ, tôi tự hứa với mình chỉ có học mới thoát
khỏi cuộc sống hiện tại. Và vì có chí nên tôi học cũng khá.
Mẹ Hương không ưa tôi, thậm chí còn ghét. Thì ra bố
tôi trước đây có nợ tiền bà ấy, mãi sau này mẹ tôi buôn bán mới trả
được 2/3. Bố chỉ còn biết uống rượu, trả bằng gì? Mẹ vừa khóc vừa kể
lại. Mẹ nói tôi đừng quen Hương nữa, nhưng Hương không đồng ý chuyện
người lớn ảnh hưởng đến hai đứa. Lúc đó tôi không những yêu mà còn biết
ơn sự động viên của cô ấy.
Cứ thế, ngoài giờ học ở trường, Hương vẫn trốn đi
gặp tôi. Buổi chiều, tôi dọn hàng cho mẹ xong là tới lớp học thêm đón
cô ấy và hai đứa ra biển ngồi đến tối mịt mới về. Hỏi tại sao lại yêu
một người được cho là thua kém như tôi, cô ấy nhìn thẳng rồi nói: “Chỉ
có những người sợ thua kém mới nghĩ mình thua kém người khác. Anh có sợ
không?” Tất nhiên tôi sẽ nói “Không”.
4 tháng sau, mẹ Hương muốn cô ấy đi du học. Mặc dù
Hương vẫn còn gần 2 năm học ở đây nữa, nhưng không hiểu sao lại có
quyết định vội vã như vậy. Bác ấy nói chương trình học ở đây không hiệu
quả, điều này vô lý bởi Hương là học sinh giỏi. Tôi biết nhà Hương muốn
cô ấy xa tôi, làm sao một đứa con của con nợ lại dám yêu con chủ nợ.
Tôi chỉ biết cười cho số phận của mình. Ngày tiễn Hương đi, tôi chỉ còn
biết nhìn cô ấy khóc như mưa. Thôi thì sang đó còn có chat, mail và
điện thoại nữa...
Khoảng cách thật dã man. Cô ấy phải học 6 năm, chưa
kể 1 năm học tiếng, hè về duy nhất một lần. Nghĩa là 1 năm 1 lần tôi
được gặp người yêu. Ngày nào cũng online chat với nhau, tin nhắn
4000đ/tin nhắn tôi cũng cố nhắn vài tin an ủi Hương học hành và tư lập
với cuộc sống mới. Cũng may bên đó còn có dì cô ấy chăm sóc.
Chỉ 1 tháng sau, tôi đã thấy Hương nói hoà nhập
được với bạn cùng lớp rồi. Cô ấy học tiếng nhiều hơn, đi chơi cùng lớp,
tham gia các hoạt động nhiều hơn cũng là lúc chúng tôi ít nói chuyện
hơn. Thậm chí 2 ngày mới chat 1 lần. Tôi hỏi thì cô ấy nói phải “chạy”
thì mới đuổi kịp học sinh bên này. Hương nói: “Hay anh thi học bổng rồi
sang đây với em?” Câu nói đó chắc chắn cô ấy chỉ đùa.
Có phải vì gia đình ngăn cấm mà cô ấy phản bội tôi? (Hình minh hoạ) Nhưng tôi lại hy vọng.Tại sao lại không chọn cho
mình một suất học bổng để thay đổi cả cuộc sống của tôi nữa? Tháng 6
nghỉ hè, tôi lao vào học như điên. Tôi xin mẹ một số tiền lớn để đầu tư
vào lớp luyện Tiếng anh. Ngày nào tôi cũng ra hàng net luyện nghe và
tập nói. Vì sức học đạt loại tốt nên tôi nắm được khá nhanh. Không có
gì vất vả hơn lần học ôn ấy, nhìn mẹ chạy hàng nhiều hơn, tôi lại nắm
chặt cây bút và quyết học tới cùng.
Tháng 9, tôi nhận được giấy báo đã thi đỗ học bổng
80%. Vui mừng đến phát khóc, tôi ôm lấy mẹ, và người tôi nghĩ đến lúc
đó chỉ có Hương. Hương cũng vui, nhưng chat thì vẫn ít như trước. Đã
hơn tuần nay tôi chỉ nói chuyện với cô ấy 2 lần. Cũng tại cô ấy bận học
quá.
Còn 20% là 60 - 70 chục triệu nữa. Tôi chùng lại khi
nhìn thấy mẹ, thế nhưng mẹ nhất quyết khuyên tôi phải đi. Học bao nhiêu
mẹ cũng nuôi tôi được. Sau này, tôi mới biết ông ngoại bán nhà để về ở
với dì, lý do ông sợ già ở một mình, nhưng thật ra là để có tiền trang
trải cho tôi những năm tháng học vất vả bên đó. Tôi có 5 năm học, tính
cả 1 năm đầu tiên học thử. Sang đó tôi sẽ cố gắng đi làm thêm cho mẹ đỡ
vất vả.
Tôi càng vui mừng bao nhiêu thì Hương lại ít nói
chuyện bấy nhiêu. Chúng tôi không còn chat hàng giờ nữa, nhắn tin cũng
chỉ 1, 2 cái. Tôi vẫn động viên Hương cố gắng học, khi tôi sang sẽ
không còn phải xa cách nhau nữa. Tôi không để ý đến sự im lặng của
Hương. 9 tháng sau tôi lên đường.
Ngày đầu tiên đến Queensland, Úc, tôi đã nghĩ ngay
đến việc đi Sydney để tìm Hương nhưng không đủ tiền. Khi tôi nói với
Hương ý định đến thăm cô ấy, Hương vội vã nhắn tôi đừng đi vội, để ổn
định chỗ ở và chi phí đi lại đã. Tôi hoàn toàn tin Hương mặc dù thời
gian đó cô ấy toàn chủ động gọi cho tôi chứ tôi gọi đều không được. Có
khi đang chat, cô ấy lại out luôn vì bận học.
2 tháng sau, tôi quyết định phải tới thăm người yêu.
Ngày nào tôi cũng nghĩ đến cô ấy để cố gắng hơn nơi đất khách quê người
này. Cậu bạn trọ cùng cho vay tiền, tôi đi tàu hơn 1000km đến Sydney.
Hình ảnh của Hương ngập tràn trong đầu...
Tôi tới đúng khu nhà ấy rồi bấm chuông. Một đứa con
trai Sài gòn cũng chỉ 18, 19 như tôi ra mở cửa, đầu xanh đỏ hất hàm hỏi
tôi là ai. Sau khi giới thiệu tôi là người yêu Hương, ngay lập tức nó
hét lên và chạy vào nhà trong túm tóc cô ấy lôi ra, chửi trước mặt tôi:
“Sao nó lại xưng là người yêu mày?” Tôi sững người, không tin nổi cái
gì xảy ra trước mắt. Hương đang khóc, nước mắt ngắn dài ôm lấy chân đứa
con trai kia, tay cô ấy đeo cái nhẫn giống nó, hai thứ ấy đập thẳng vào
mặt tôi như cái búa tạ vậy. Tôi kéo Hương ra hỏi cho rõ ràng thì cô ấy
quát: “Anh điên à mà đến đây, đã bảo hết rồi...” Cô ấy bỏ dở câu nói
nhưng tôi hiểu, tôi chạy ra khỏi khu nhà ngay lập tức.
Chưa bao giờ tôi suy sụp nào hơn ngày hôm đó. Tôi đã
cố gắng tất cả vì Hương, nếu không tại sao tôi phải bỏ dở học hành để
thi cái học bổng này? Để ở đây 5 năm mà không có Hương? Rồi khoản nợ
của mẹ ở nhà nữa..., tôi sống 1 mình thế này để làm gì? Lần đầu tiên
tôi biết khóc.
Mấy ngày sau Hương gọi điện cho tôi, cô ấy nói hôm
vừa rồi là người thích cô ấy, ở cạnh nhà chứ không có gì cả, và Hương
rất nhớ tôi. Tôi đọc tin nhưng không trả lời vì khó tin quá, lên mạng
lại thấy cô ấy gửi bao nhiêu tin xin lỗi và mong tôi hãy nhớ đến tình
cảm đã vì cô ấy thế nào mà bỏ qua. Tôi đọc mail Hương viết về những kỷ
niệm khi còn ở nhà mà nhớ đến phát điên, tôi vừa nhớ, lại vừa nghĩ đến
cảnh chiếc nhẫn đeo trên tay cô ấy mới cách đây mấy hôm... Đầu óc tôi
thực sự rối tung.
1 tuần nay Hương vẫn tiếp tục gọi. Tôi không biết
phải đối xử thế nào với tình yêu của mình nữa, chẳng lẽ vượt qua bao
nhiêu khó khăn chỉ để gần được nhau, giờ lại phải coi cô ấy như người
xa lạ?