friendship
xin cám ơn các bạn đã ghé qua, xin các bạn đăng ký nick để có thể thấy được toàn bộ forum của chúng tôi
friendship
xin cám ơn các bạn đã ghé qua, xin các bạn đăng ký nick để có thể thấy được toàn bộ forum của chúng tôi
friendship
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


12A1
 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 biet thu ma am

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 386
Registration date : 22/04/2008

biet thu ma am Empty
Bài gửiTiêu đề: biet thu ma am   biet thu ma am I_icon_minitimeMon May 12, 2008 4:23 pm

Biệt thự ma ám
Một thảm cảnh khủng khiếp xảy ra hôm qua tại Southampton và New York. Cậu bé Bob Robertson chết đuối trong hồ bơi. Tiếp theo đó, người mẹ đã tự tử và ông bố cũng tự kết liễu đời mình sau khi bắn một phát súng vào đầu ông chủ Philipp Miller...”.


Tommy Robertson, một chàng trai 29 tuổi, đang ngồi trong phòng chờ của công ty Miller Building tọa lạc trên tầng 29 tòa cao ốc ở New York. Anh đưa mắt nhìn sang hàng ghế bên trái rồi bên phải, tất cả đều đầy ắp người. Ước tính khoảng trên 50 ứng viên đến tham dự phỏng vấn theo thông báo tuyển dụng đăng trên báo cách nay một tuần: “Cần tuyển một đôi vợ chồng trẻ có từ 1 đến 2 con để giữ ngôi biệt thự sang trọng. Công việc nhẹ nhàng, lương cực hậu”. Từ sáng sớm, các ứng viên theo thứ tự lần lượt bước vào phòng giám đốc công ty, Philipp Miller, rồi lại lần lượt quay trở ra với gương mặt thiểu não, đầu cúi xuống.

Tommy Robertson và vợ, Kate Robertson, đều thất nghiệp từ hơn một năm nay. Anh thất nghiệp không phải vì lười biếng hay thiếu năng nổ. Ngược lại, với cơ thể lực sĩ cuồn cuộn cơ bắp, anh sẵn sàng chấp nhận mọi công việc nặng nề, khó khăn nhất.

- Mời người tiếp theo..., giọng cô thư ký vang lên.

Tommy Robertson tự tin đứng lên và bước vào phòng giám đốc. Philipp Miller chào anh bằng cái bắt tay nhanh gọn, nét mặt lạnh lùng đầy quyết đoán.

- Mời anh ngồi. Anh chỉ việc trả lời những câu hỏi có vẻ lạ thường của tôi mà không cần phải ngạc nhiên hay đưa ra lời bình luận gì cả. Chúng ta thống nhất như thế nhé!

Tommy cố gắng kiềm chế cái nhăn mặt trước lời nói làm anh khó chịu của “ông chủ” tương lai. Trong tình cảnh bi đát hiện tại, anh không có sự lựa chọn nào khác...

- Tốt lắm. Theo bản lý lịch tôi nhận được, anh có vợ và một cậu con trai 5 tuổi tên Bob. Anh có thường đi lễ nhà thờ không, Tommy?

Câu hỏi mở đầu làm anh hơi bất ngờ. Tommy nghĩ câu trả lời hợp lý nhất sẽ là “có”. Nhưng bất chợt anh quyết định trả lời ngược lại với suy nghĩ của mình:

- Không, chưa bao giờ tôi đặt chân đến đó cả.

Tommy vô cùng ngạc nhiên khi thấy nét rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt người đối thoại.

- Rất tốt, Tommy. Còn vợ anh thì sao?

- Kate làm theo bất cứ điều gì tôi yêu cầu.

- Tuyệt lắm. Vậy anh có tin vào Đức Chúa Trời không?

- Tuyệt đối không.

- Anh cũng không tin dị đoan chứ?

- Tất cả đều là chuyện nhảm nhí.

- Tuyệt vời!

Philipp Miller tươi cười đứng lên.

- Không cần phải tiếp tục cuộc nói chuyện nữa, anh Tommy. Anh chính là người mà tôi cần tuyển.

Ông chủ Miller đã đưa Tommy đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Miller tiếp:

- Tôi sẽ giải thích công việc anh phải làm. Anh có biết thành phố biển Southampton không?

Tommy gật đầu xác nhận vì anh không lạ gì khu tắm biển cao cấp nằm cách New York khoảng 50 dặm này cả.

- Ngôi biệt thự mà anh và vợ con đến giữ nằm cạnh bờ biển. Ngôi biệt thự khá rộng bao gồm 17 phòng ngủ với 6 phòng tắm, một hồ bơi, một khu vườn rộng 2 mẫu và một bãi tắm riêng. Nhiệm vụ của anh và gia đình là dọn về đấy ở trong khoảng thời gian đúng một năm.

Đến lúc này Tommy mới thoát khỏi cơn mê để trở về với thực tế.

- Còn nhà bảo vệ thì sao?

- Không có nhà bảo vệ nào cả. Anh và vợ con nghỉ ngay bên trong ngôi biệt thự và khỏi bận tâm lo việc bảo trì hay dọn dẹp ngôi biệt thự gì hết. Đã có ba người giúp việc dưới quyền anh và hai xe ô tô dành riêng cho anh và gia đình đi lại. Ngoài các bữa ăn, nước sinh hoạt, điện thắp sáng, lò sưởi... miễn phí, anh sẽ được trả 1.000 đô la tiền lương mỗi tháng và một khoản tiền thưởng 20.000 đô la sau khi kết thúc hợp đồng... Anh thấy thế nào, ổn thỏa chứ?

Tommy lại cảm thấy mình như rơi vào một mê hồn trận khác. Những điều kiện vật chất mà cho dù có nằm mơ anh cũng không thể nào có được! Tommy ấp úng:

- Tôi muốn biết cụ thể hơn...

- Là một nhà kinh doanh địa ốc, tôi kinh nghiệm rằng khi một thảm cảnh chết người xảy ra trong một ngôi nhà nào đó thì mọi người chung quanh đều tin rằng ngôi nhà đó bị ma ám. Hậu quả là không ai dám mua lại ngôi nhà đó dù nó được rao bán với giá rẻ mạt. Ngôi biệt thự ở Southampton được tôi mua lại trong tình huống như thế.

Tommy vẫn chưa hiểu ông chủ muốn nói gì.

- Vậy thì vai trò của tôi trong vở kịch này là như thế nào?

- Đó chính là điều lý thú được tôi khám phá ra! Tôi thuê gia đình anh đến ở trong ngôi biệt thự đó trong vòng một năm. Tôi tin rằng sẽ không có điều gì đáng tiếc xảy ra và anh cùng vợ con sống hạnh phúc... Sự kiện này sẽ đánh tan mọi nghi kỵ... và ngôi biệt thự sẽ được bán lại với giá gấp đôi, thậm chí gấp ba, bốn lần giá mua !

- Tôi thực sự thán phục ông chủ đã nhìn xa trông rộng đến như thế...

- Tốt lắm. Tối nay ông hãy thuyết phục vợ ông. Sáng mai ông đến đây ký hợp đồng rồi đến thẳng Southampton, đồng ý chứ?

- Ơ... Chỉ một câu hỏi nữa thôi: Điều gì đã xảy ra trong ngôi biệt thự ấy?

- Năm ngoái, một đôi vợ chồng tỉ phú ở đấy... Cậu con trai 6 tuổi của họ bị chết đuối trong hồ bơi. Họ đã không chịu đựng được sự mất mát đó nên cả hai đã tự tử bằng cách lái xe tông vào gốc cây cổ thụ bên vệ đường. Đó là cậu con trai duy nhất của họ.

- Cậu bé đó tên gì?

- Tên Bob. Tại sao anh lại hỏi chi tiết đến thế?

- Cho biết thôi ạ. Tạm biệt ông chủ, hẹn gặp lại vào sáng mai...

Nếu Tommy Robertson lực lưỡng bao nhiêu thì ngược lại vợ anh, Kate Robertson, lại mảnh khảnh bấy nhiêu. Kate vừa bước vào tuổi 25. Mái tóc vàng nhạt phủ ngang bờ vai mỏng manh càng toát lên vẻ yếu đuối, thiếu tự tin. Khi nghe chồng thông báo tin tìm được việc làm “mà có nằm mơ cũng không thể có được”, Kate không biểu lộ niềm phấn chấn nào. Đợi cậu con trai ngủ say, hai người ngồi nói chuyện trong phòng khách của căn nhà nghèo nàn thuộc khu ổ chuột Brooklyn.

- Sao em thấy lo quá anh Tommy ạ, không phải lo cho em mà cho Bob...

- Tại sao phải lo cho Bob? Em sẽ thấy nó thích thú đến dường nào khi mình dọn đến đó.

- Anh không liên tưởng gì đến cậu bé chết đuối trong hồ bơi sao, nó cũng tên Bob như con mình...

- Đáng lý anh không nên kể cho em nghe thảm kịch xảy ra trong ngôi biệt thự! Nhưng mà Kate này, anh không muốn nghe những lời nhảm nhí của em nữa đâu nhé.
Sáng hôm sau, gia đình Tommy đến công ty Miller Building ký hợp đồng rồi đi thẳng đến ngôi biệt thự sang trọng ở Southampton.

Tommy không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình. Chị đầu bếp, chị làm phòng và anh làm vườn xúm xít đến khuân vác hành lý và hướng dẫn họ đi xem biệt thự. Thật khó mà tưởng tượng mức sang trọng và tính thẩm mỹ cực kỳ ở từng chi tiết trang trí trong các phòng nghỉ, phòng khách... Đúng y như truyện thần thoại nghìn lẻ một đêm hay những cảnh sang trọng tột cùng trong các bộ phim do Hollywood sản xuất.

- Này Kate, em có cảm thấy mình thật là may mắn không?

Bob thì không ngừng chạy tới chạy lui vì mê ly, vui sướng... Chỉ một mình Kate là không đồng cảm với chồng con. Nàng thỏ thẻ bên tai Tommy:

- Tommy, sao em thấy lo quá!

- Em sợ gì? Em thật nực cười đấy! Trong đời anh chưa từng thấy ngôi nhà nào sinh động và ấm cúng như thế!... À, chị làm phòng ơi, chị làm ở đây được lâu chưa?

- Ông Miller đã tuyển chúng tôi được 3 tháng rồi ạ.

- Thế chị có thấy bóng ma nào chưa? Chị có nghe tiếng động khác thường nào vào ban đêm không?

- Thưa không ạ. Mọi việc đều bình thường.

- Em có nghe không, Kate tội nghiệp của anh! Đừng buồn thảm như thế nữa, Kate, hãy vui vẻ lên nào. Chúng ta được trả lương để hưởng cuộc sống đế vương trong một năm đấy.

Mười một tháng lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ thì dường như sự lạc quan yêu đời của Tommy là có lý. Mọi việc diễn ra bình thường, không một âm thanh cót két nào phát ra từ cánh cửa, không một tiếng gió hú bất thường nào được nghe thấy. Ngược lại, mọi thứ đều như trong mơ.

Mấy ngày nay, dòng người đến dọ mua ngôi biệt thự tăng lên đáng kể. Theo thỏa thuận với ông Miller, vợ chồng Tommy phải tỏ ra hết sức phấn chấn, trên môi luôn nở nụ cười. Họ phải thể hiện trước mặt khách hình ảnh của một gia đình hạnh phúc tuyệt đối.

Hôm ấy, Kate đưa đôi vợ chồng doanh nhân giàu có ở New York đi thăm ngôi biệt thự. Sau khi cuộc tham quan kết thúc, người vợ tách Kate ra nói chuyện riêng:

- Tôi nghe nói trong quá khứ đã xảy ra một thảm kịch trong ngôi nhà này thì phải?

- Đúng thế, nhưng bà hỏi chuyện này để làm gì?

- Vì tôi cũng nghe một số người cho rằng nếu quả thật như vậy thì ngôi nhà sẽ bị ma ám!

- Thật là vô lý! Nếu có chuyện đó thì làm sao gia đình tôi sống hạnh phúc trong gần suốt năm nay?

- Tất nhiên là không rồi. Tôi quả là nực cười và đa nghi khi nghĩ đến điều ấy. Tôi sẽ thuyết phục chồng tôi mua ngôi biệt thự sang trọng này thôi.

Chính lúc này điều bất ngờ đã xảy ra. Đứng gần đó, cậu bé Bob chạy đến đưa đôi tay đánh vào vị khách.

- Hãy rời khỏi nơi đây, bà xấu lắm!

Sửng sốt trước thái độ lạ thường của Bob, Kate giữ chặt hai tay nó lại:

- Ngừng tay nào! Bộ con điên rồi sao?

Bị ngăn cản, Bob khóc sướt mướt:

- Con không muốn bà này đến ở đây đâu! Con không muốn rời khỏi ngôi biệt thự này đâu! Con không chịu trở về căn nhà ọp ẹp cũ đâu! Bà hãy đi đi!...

Phải cố gắng lắm, Kate mới khống chế được cậu con trai dấu yêu. Tối hôm ấy, lần đầu tiên kể từ khi về đây ở, Kate nói chuyện nghiêm túc với Tommy.

- Tommy này, điều mà em lo sợ đã đến rồi đấy. Bob không muốn quay về ngôi nhà cũ nữa... Sau một năm sống đế vương làm sao nó chịu trở về với cuộc sống cơ hàn ngày trước. Và chúng ta không thể áp đặt với một đứa bé.

- Mình sẽ giải thích cho con và phải thích ứng dần thôi em ạ.

- Mình thì dễ dàng thôi, nhưng Bob thì không thể. Thời gian gần đây tính khí nó thay đổi bất thường lắm.

Một tiếng hét lớn phát ra từ phòng của Bob. Kate chạy vội vào phòng theo sau là Tommy. Bob đứng cạnh giường, vẻ mặt căng thẳng lắm. Kate ôm con lên vào lòng.

- Mẹ, con thấy thằng bé!

- Thằng bé nào cơ?

- Nó cũng tên Bob và cũng sáu tuổi như con. Nó bảo: “Hãy đến chơi với bạn dưới đáy hồ bơi”. Con không muốn xuống đáy hồ bơi đâu. Con sợ lắm, con không biết bơi...

Kate quay sang Tommy, giọng thảng thốt:

- Tommy, mình phải rời khỏi đây ngay thôi.

- Không bao giờ!

- Em không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa!

- Không bao giờ! Nếu rời nơi đây trước cuối tháng này, mình sẽ mất 20.000 đô la tiền thưởng. Bob, con lên giường ngủ lại đi thôi, đó chỉ là cơn mộng mị. Kate, mình về phòng thôi...

Suốt mười lăm ngày sau đó, họ thực sự sống trong cơn ác mộng. Khuya nào Bob cũng thức giấc trong tiếng hét hãi hùng.

Chỉ còn ba hôm nữa thì hợp đồng sẽ kết thúc. Buổi sáng hôm ấy, vợ chồng Tommy thức dậy bình thản hơn mấy hôm trước vì đêm qua họ không nghe tiếng Bob la hét như những đêm trước. Kate vào phòng Bob... Một phút sau nàng hốt hoảng chạy ra, miệng thét to:

- Bob không có trong phòng!

Hoảng hốt không kém, Tommy cùng Kate đi tìm Bob khắp trong các phòng của ngôi biệt thự. Không thấy nó đâu cả. Nó đã ra ngoài vì cửa ra vào hãy còn mở toang. Tommy chạy như điên, anh sục sạo tìm kiếm khắp khu vườn rồi đến hồ bơi... Anh đứng bất động trong một giây rồi nhảy ùm xuống... nhưng đã quá trễ, cơ thể của Bob đã lạnh cóng tự bao giờ.

Một tiếng hét khủng khiếp phát ra từ miệng Kate khi nàng nhìn thấy cảnh Tommy bồng xác con. Nàng ôm mặt khóc rồi bất chợt chạy về hướng nhà xe.

Khi Tommy tỉnh ngộ ra thì đã muộn vì Kate đã ngồi vào tay lái và chiếc xe phóng tới như bay. Anh tức tốc chạy đến nhảy vào chiếc xe còn lại đuổi theo.

Kate chạy như điên trên đường phố Southampton rồi hướng ra ngoại thành... Nàng chạy đi đâu thế?

Sự việc chỉ diễn ra trong nháy mắt. Sau khi ra khỏi thành phố, đến một khúc cua Kate tăng tốc tông thẳng vào gốc cây...

Tommy thắng lại trong tiếng rít kéo dài trên mặt đường. Anh phóng xuống xe chạy tới nhưng vội lùi lại vì một tiếng nổ long trời phát ra và chiếc xe của Kate bốc cháy... Tommy lên lại xe của mình, mở hộc tủ nhỏ lấy ra cây súng ngắn rồi quay ngược đầu xe hướng về New York.

Như mọi hôm, Philipp Miller đến công ty làm việc lúc 9 giờ 30 sáng. Từ xa, Miller đã nhận ra Tommy Robertson. Philipp lên tiếng trước:

- Anh làm gì ở đây thế, Tommy? Giờ này anh phải ở Southampton mới phải lẽ chứ? Này Tommy, anh làm sao thế? Bỏ súng xuống ngay! Anh có điên không? Anh...

Hai tiếng nổ chát chúa vang lên cắt đứt câu nói bỏ dở của Miller và hai thân thể lần lượt ngã xuống trên vỉa hè New York.


Truyện hình sự của Pierre Bellemare
Về Đầu Trang Go down
https://11a1.mam9.com
 
biet thu ma am
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
friendship :: chuyen ma-
Chuyển đến