...Em thấy con đường chợt ngắn lại khi có anh, thế nhưng em không biết, một mai nhở mất anh rồi,em sẽ còn lại gì? Trơ trọi và bất tận nhửng tháng ngày xa vắng, có phải khi ấy, nụ cười với em sẽ trở thành một thứ xa lạ đến ngở ngàng? có phải lòng em khép chặt với nổi đau mà em chôn dấu, đả bao lâu rồi em mơ ước thấy một nụ cười trọn vẹn trên môi, chưa bao giờ anh à, em chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc, dù trong một khoảnh khắc ngắn thôi...chưa bao giờ...
...Anh có biết, bóng đêm là nơi em có thể bức phá, trở thành chính em, đừng bắt em sống rời xa đêm tối, có lẽ, khi ấy em chỉ là cái bóng dưới nắng, không là gì, chỉ mập mờ thấp thoáng, chờ áng mây đen giăng lên,che đi cái bóng tăm tối kia, em lại là chính mình, nhưng em không muốn đứng nép dưới bóng anh, vì em là chính em, không thể bám vào anh, bám víu vào anh, để sống những chuổi ngày lệ thuộc,em sống giữa bóng đêm, và em buồn vì em không thể bước ra khỏi nó, em không biết anh có đủ khả năng đưa em ra ? hay anh chỉ là ngọn gió? thoảng qua, ôm lấy tình em, rồi vụt mất như cái nháy mắt lẳng lơ em hay bắt gặp trên phố, anh sẽ quay đi mãi mãi, không bao giờ ngoảnh lại để xem, trái tim em có thêm vết thương mới hay không ? hoặc em còn đứng vững nơi đó, giửa muôn trùng bóng đêm, ôm lấy em....Em không mong ngày đó, vì em muốn một lần trong đời,xin cho em nụ cười dù khoả lấp nổi đau, dù chỉ là phút chốc, nụ cười hạnh phúc, trong đời ....
....Em đã từng thấy mình mạnh mẽ, em thấy mình khôn lớn, em thấy mình biết tất cả, có tất cả, nhưng em chưa từng nghỉ, em thiếu gì, em cần gì và em đang sợ gì....em dửng dưng với những ánh mắt dõi theo bước chân mình, em sợ, những cạm bẩy thế gian, giăng đầy đó dưới chân em,không thể thoát khỏi, em hiểu điều đó, em thấy con đường sao gian nan quá, em lặng lẻ đi một mình, chưa bao giờ em nghỉ,rằng anh sẽ là điễm tựa suốt đời,rằng mình sẽ cùng nhau đi hết con đường đời dài bất tận, rằng mổi ngày em sẽ có nụ cười trên môi thay cho những giọt nước mắt cũa ngày hôm nay em đánh rơi, vì cuộc sống, vì anh, và vì tất cã những người em yêu quý....Em không định nghỉa được những gì em mong muốn, chĩ là một nụ cười hạnh phúc, hay còn gì nữa?...Em chỉ mong những ngày trong chuổi đời dài tăm tối,em thôi run sợ trước những ánh nhìn xa lạ,soi mói,như đâm thẳng, xé toạt chính cái bình phong em đang cố tạo dựng để che đi những giọt nước mắt có thể rơi bất kì lúc nào...
....Em không muốn ai nhìn thấy mình khóc, vì em muốn,trong mắt những người thân, em luôn mạnh mẻ, luôn luôn đứng thẳng.Nắng sớm lên, là lúc em mang lên mình vỏ bọc vững chắc,để bước đi cho dù đường đời chông chênh,nhưng anh có biết rằng khi ánh tà dương đổ dồn nơi chân trời xa thẳm kia, em lặng lẽ trút bỏ nó,như trút đi gánh nặng mà suốt mười chín năm ròng em phải mang trên vai,như trút hết nổi niềm chôn dấu ngần ấy năm đau đớn,em sống nhờ vào bóng đêm, nó che đậy cái mềm yếu trong em,lặng lẽ khóc trong đêm,em sẽ không thể biết nước mắt mình màu gì, đen thẩm hay đỏ thắm ? nhưng em biết , nước mắt mình đắng hay mặn .Đừng bắt em rời khỏi thế giới, dù với anh nó tăm tối thế nào,em đã quỵ xuống, em mãi mãi không thể đứng lên,mãi mãi...anh à...đó là mãi mãi...
....Có lẽ, em đã quá bi quan, em đã quá đau đớn và mù quáng, em cố nhét mình vào bóng đêm,để che đậy chính bãn chất con người mình,em tàn nhẫn giết chết hết những ước mơ, dù em không biết,em chưa bao giờ thử xem mình có làm được không,em đang chết dần vào tận cùng tâm nhẩn, em thấy mình đã chết,hôm nay, em sống với thể xác và một chút hi vọng lẻ loi, em đã chết rồi...Mãi mãi không bao giờ em còn có thể thấy chính con người mình, em không còn có thể tự chủ , em không còn mơ ước, em giết mình, chính em đã giết chính con người mình, em không trách ai cả, vì đó là em đã làm...Anh đừng cố , chỉ là vô vọng, em đả tự mình xoá đi hết mọi thứ, em lặng lẽ dưới đêm...Nếu anh hiểu, xin anh đừng hi vọng quá nhiều, em biết đó là phũ phàng, nhưng hảy chấp nhận nó, vì đó là sự thật anh à...Đêm là em, và em chỉ là em khi sống trong bóng đêm...Xin đừng kéo em ra khỏi đó, xin đừng làm thế với em, đó là lời thỉnh cầu em mong anh hiểu...Chỉ có bóng đêm mới biết em cần gì và em không muốn sống dưới cái bình phong cứng rắn ấy.....
....Em không hiểu mình đang viết gì, em không hiểu mình muốn nói gì với anh, em không hiểu tất cả những điều đang tồn tại trong đầu em, em không thể vực mình đứng dậy, để đi về phía anh, dựa vào anh sống thêm những ngày cuối cùng, anh cũng không thể làm điều đó, dù là vì em,xin anh đừng cố vực em dậy,xin đừng cố đưa em ra khỏi bóng đêm,xin anh đừng làm gì hết,hãy nhìn em, đến khi em mãi mãi nằm xuống bởi chính bàn tay em,anh đã đến quá muộn.....